Chương 37
Ngày hôm sau, Biện Bạch Hiền vừa kết thúc cuộc họp, đang chuẩn bị đi gặp khách hàng thì nhận được điện thoại của David.
“Hey, Bạch Hiền, tôi có một tin tốt dành cho cậu đây.” Giọng David rất vui mừng, “Sau khi bàn bạc xong, chúng tôi cảm thấy cậu rất phù hợp với công ty của tôi, cậu xem lúc nào rảnh rỗi, đến chào hỏi quản lý HR của chúng tôi, không lâu sau là có thể vào làm việc rồi.”
Biện Bạch Hiền cười nói: “David, cảm ơn vì sự đánh giá cao của ngài, tôi cũng thấy được nền tảng của Huy Đế, nhưng lại không thể đến làm việc ở chỗ ngài được rồi.”
“Ý của cậu là sao?” Giọng David trầm xuống: “Ngài Chu giữ cậu lại rồi?”
Ngài Chu là tên ông chủ lớn của Phúc Mậu Khải Tư.
“Không phải.” Biện Bạch Hiền nói, “Chỉ là vì tôi gặp được tình yêu của đời mình ở Huy Đế, để tránh chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc, tôi cảm thấy mình nên từ chối cơ hội lần này.”
Lời này của Biện Bạch Hiền có chút giả dối, vì thật ra, từ đầu cậu đã chẳng có ý định về làm ở Huy Đế.
David bị câu nói của Biện Bạch Hiền làm giật mình, nếu như Biện Bạch Hiền nói rất đúng là ngài Chu tăng lương thăng chức cho tôi thì gã còn có thể thuyết phục, thế nhưng Biện Bạch Hiền lại nói đến chuyện tình cảm riêng tư, khiến gã chẳng biết phải nói sao cho phải: “Người cậu nói là…”
“Vẫn chưa theo đuổi được!” Biện Bạch Hiền nói, “Cho nên tạm thời tôi muốn giữ bí mật, khi nào tôi theo đuổi được sẽ mời ngài đi uống một ly.”
Lời nói đến đây, David cũng không thể làm gì được, chỉ có thể tiếc nuối thở dài: “Vậy đi, chúc cậu sớm ôm được người đẹp về nhà.”
“Cảm ơn.” Biện Bạch Hiền nói.
David nói chuyện trong điện thoại rất tỉnh táo, khi cúp điện thoại lại không giữ được tính tốt ấy nữa, gã đập mạnh lên bàn làm việc: “Cái cậu Bạch Hiền này thật đáng giận, cậu ta dám nói với tôi rằng đã yêu một người trong công ty chúng ta nên không thể cân nhắc về cơ hội vào công ty.”
Vì gã gọi điện thoại trước mặt mọi người lúc vừa họp xong nên ai cũng quay lại nhìn.
Mọi người nghe David nói vậy thì hai mắt tỏa sáng, dù sao đây cũng là nơi làm việc, loại người dễ dàng từ bỏ cơ hội như cậu ta rất hiếm thấy. Bạch Hiền chỉ có nhiều ưu điểm hơn người khác thôi, cũng chẳng phải thần thông quản đại gì, nhưng lý do của cậu ta lại chẳng giống người thường.
Chút tò mò hóng hớt của mọi người đều bùng cháy, nhưng khi nhìn thấy mặt của giám đốc Marketing, không thể lộ liễu như vậy được bèn ra vẻ tỉnh táo mà hỏi thăm: “À, cậu ấy có nói là ai không?”
David đang nổi nóng, nghe vậy lắc đầu nói: “Cậu ta vừa về đây, làm sao có thể tiếp xúc với người của công ty chúng ta chứ, nhất định là đang lấy cớ rồi.”
Dùng cái cớ vụng về như vậy, không thể tha thứ được!
“Vậy cũng chưa chắc à~” Một thân quần áo công sở, một cô gái đầy vẻ ưu tú nói: “Cậu ấy không phải đã đến công ty chúng ta làm phỏng vấn sao? Biết đâu người ta gặp nhau vào ngày đó…”
“Hôm đó cậu ta chỉ gặp mình tôi và Hạ Ánh Sơ thôi.” David thở phì phò.
“À~” Mọi người nghe vậy liền hiểu ngay, hàm ý nói: “Hạ Ánh Sơ…”
Nên biết Hạ Ánh Sơ là đóa hoa khu Hoa Nam của Huy Đế Quốc Tế, khả năng tán tỉnh là quá rõ ràng rồi, nếu đúng là dạng này, vậy thì không thể trách được rồi.
Vì vậy chưa đến nửa ngày, tin đồn quản lý thị trường Bạch Hiền của Phúc Mậu Khải Tư lúc đi dự phỏng vấn nhất kiến chung tình với Hạ Ánh Sơ truyền khắp công ty Huy Đế Quốc Tế.
Thật là thú vị!
Tin đồn càng truyền đi càng bị bóp méo, đến khi vào tai Phác Xán Liệt thì đã trở thành Biện Bạch Hiền và Hạ Ánh Sơ biết nhau từ trước, sau đó vì chuyện học hành mà họ không thể đến với nhau, nhưng lúc Biện Bạch Hiền ở Đài Loan vẫn không quên được Hạ Ánh Sơ, vì vậy nghĩ hết cách để trở về đây, để hàn gắn với Hạ Ánh Sơ, châm lại ngọn lửa tình.
Xét thấy Biện Bạch Hiền tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp thành công, vừa trở về thành phố G không lâu đã được lọt vào mắt xanh của giới kinh doanh thành phố, Hạ Ánh Sơ lập tức vì thế mà trở thành kẻ vừa khiến mọi người trong Huy Ðế Quốc Tế hâm mộ vừa khiến họ ghen ghét.
Vốn là bạn học kiêm bạn gay của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt biết rõ mấy tin đồn đó toàn là chém gió, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Vì vậy anh chẳng thể hiện gì trên nét mặt, vờ vô tình hỏi Hạ Ánh Sơ: “Ánh Sơ, lúc Biện Bạch Hiền đến phỏng vấn là do cô tiếp đãi à?”
Hôm đó Hạ Ánh Sơ có nói mấy câu với Biện Bạch Hiền, vốn đang rất kích động, ai mà ngờ mọi chuyện rẽ ngoặt sang hướng khác, nghe đâu Biện Bạch Hiền nhất kiến chung tình với mình, còn vì mình mà từ bỏ cơ hội về Huy Đế Quốc Tế làm việc, trong lòng sớm đã thấp thỏm vui mừng, đương nhiên chẳng thể đắc ý trước mặt cấp trên của mình, vì vậy bèn vờ ngượng ngập nói: “Đúng ạ.”
“Ừm, cô cảm thấy cậu ta là người như thế nào?” Phác Xán Liệt tiếp tục thờ ơ, trong lòng tự nhủ, phải tự nhiên, tự nhiên vào!
Mặt Hạ Ánh Sơ đỏ bừng: “Ngài Biện là một người rất tốt, rất phong độ.”
Cậu ấy đương nhiên là rất phong độ rồi!
Lúc trước đã biết rõ bộ mặt thật của Vu Hải Ninh mà cậu còn có thể chạy đến giúp cô ta lúc say rượu nữa mà!
Không ngờ nhiều năm rồi, điểm ấy vẫn chưa chịu sửa!
Phác Xán Liệt thầm chửi rủa trong lòng, nét mặt vẫn lạnh nhạt như thế.
Hạ Ánh Sơ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, Phác Xán Liệt là một người công tư phân minh, anh chưa bao giờ hỏi thăm đến chuyện riêng của người khác, hôm nay dường như hơi khác thường!
Cô liền cẩn thận hỏi: “Quản lý, anh hỏi chuyện đó… Để làm gì ạ?”
“Ừm, có vài việc cần cô làm!” Phác Xán Liệt nói, vốn là một quản lư phân rơ việc công việc tư, đương nhiên Phác Xán Liệt sẽ không lạm dụng chức quyền mà trả đũa cấp dưới, nhưng mà…
Phác Xán Liệt đứng dậy ôm một thùng giấy bỏ đi đưa cho Hạ Ánh Sơ: “Cô giúp tôi cho đống này vào máy hủy giấy.”
Quá trẻ con!
Hạ Ánh Sơ mở to mắt mà nhìn thùng giấy kia… Cái đống này, có lẽ phải hủy đến mai mất!
Hạ Ánh Sơ hậm hực mà ôm thùng giấy, vốn là một cô trợ lý xinh đẹp, công việc của cô là ra tiếp khách hàng, vì sao chuyện bỏ giấy vào máy hủy cũng phải do cô làm chứ!
Hạ Ánh Sơ căm giận vừa ném giấy vào máy hủy vừa YY điên cuồng trong đầu.
Hừ, đợi cô về làm vợ Biện Bạch Hiền, nhất định phải lạnh lùng quý phái mà ném thư từ chức lên bàn Phác Xán Liệt, hếch mũi lên trời mà nói: “Bà đây giờ đã là thiếu phu nhân, từ giờ anh khó sống rồi!”
Woah ha ha, tương lai của mình chẳng khác nữ chính trong các bộ phim truyền hình là bao.
Hành hạ Hạ Ánh Sơ xong, tâm trạng của Phác Xán Liệt cũng đã khá hơn một chút, đương nhiên tâm tình anh tốt lên là vì khi tan tầm —— anh sẽ đi dọn nhà cho Biện Bạch Hiền.
Lần này Biện Bạch Hiền về thành phố G thường trú để Phúc Mậu Khải Tư khai thác thị trường khu Hoa Nam, vốn dựa theo kế hoạch, công ty sẽ thuê nhà trọ cho cậu, nhưng vì Phác Xán Liệt nói nhà mình có phòng cho thuê nên Biện Bạch Hiền từ chối phúc lợi của công ty.
Bởi vì Biện Bạch Hiền không có xe nên Phác Xán Liệt mang tâm trạng vô cùng bình thường mà lái xe đến trước công ty Phúc Mậu Khải Tư đón Biện Bạch Hiền, sau đó chở cậu về khách sạn lấy hành lý.
Chi nhánh của Phúc Mậu Khải Tư ở thành phố G thành lập chưa được lâu, đội ngũ nhân viên còn rất trẻ, còn có nhiều sinh viên tốt nghiệp cùng khóa với anh, nhìn tổng thể công ty trông tràn đầy sức sống.
Bởi vì cậu được điều đến thăm dò thị trường, công việc mỗi ngày của Biện Bạch Hiền rất nhiều, lúc Phác Xán Liệt đến, cậu ấy vẫn còn đang họp, liền tùy tiện để cho một cô nhân viên ra tiếp anh.
Cô nhân viên kia đang còn là sinh viên kiêm thực tập sinh, tràn đầy sức trẻ, lúc cười tươi còn để lộ hai chiếc răng nanh xinh xinh. Lúc cô nhìn thấy Phác Xán Liệt thì hai mắt sáng ngời, cười tủm tỉm dẫn anh đến phòng khách, sau đó bưng một ly nước đến, nói: “Ngài Phác, anh Biện vẫn đang họp, anh ấy bảo ngài nghỉ ngơi ở đây trước, họp xong anh ấy sẽ đến tìm.”
Tuổi tác của nhân viên Phúc Mậu Khải Tư trong thành phố G không lớn, nói chuyện cũng chẳng câu nệ nhiều, toàn bộ cấp dưới đều gọi Biện Bạch Hiền là anh.
Dù sao Phác Xán Liệt cũng chẳng có chuyện gì làm, liền vẫy tay gọi cô nhân viên nhỏ, nói: “Bây giờ em rảnh không? Nói chuyện với anh một chút đi.”
Cô nhân viên vốn đã tan ca, nhưng mà trước mặt lại là một anh chàng siêu siêu siêu cấp đẹp trai, liền ngồi xuống gật đầu không ngừng: “Ngài Phác muốn nói chuyện gì ạ?”
Phác Xán Liệt cười nói: “Đừng mở miệng gọi ngài Phác nữa, anh là bạn học của anh Biện nhà em đấy, gọi anh là anh Phác được rồi.”
Cô nhân viên nhỏ mỉm cười gật đầu.
Phác Xán Liệt hỏi: “Anh Biện của em được điều đến đây từ khi nào vậy?”
Cô nhân viên mù tịt: “Chuyện đó em không rõ lắm, nhưng theo quy trình của công ty, ít nhất phải được quyết định từ sáu tháng trước, thế nhưng lúc anh ấy đến là khoảng hai tuần trước.”
Nói cách khác, nửa năm trước Biện Bạch Hiền đã biết rõ mình phải về thành phố G, nhưng cậu ấy chưa từng nghĩ đến chuyện liên lạc với mình.
Nếu không phải gặp nhau lúc phỏng vấn, mãi mãi cậu ấy cũng không muốn nói với mình phải không?
Phác Xán Liệt rối rắm nhanh chóng biến thành Pyotr[1], hoàn toàn không để ý đến đôi mắt sáng rực của cô nhân viên nhỏ.
“Anh Phác tìm anh Biện có chuyện gì thế ạ?” Cô nhân viên nảy sinh tò mò.
Bình thường nếu không có việc thì ít ai tìm đến công ty lắm, nhưng nếu là chuyện làm ăn thì Biện Bạch Hiền tuyệt đối sẽ không hẹn lúc mình đang họp.
Phác Xán Liệt: “Đến dọn nhà cùng cậu ấy.”
Cùng nhau dọn nhà? Câu này sao nghe mờ ám quá vậy!
Cô nhân viên vừa cười tủm tỉm vừa tán chuyện với Phác Xán Liệt, lại vừa lấy điện thoại di động ra lên QQ, viết một dòng vào nhóm chat “Khỉ gió, những chàng trai xung quanh mình đều là gay”.
Không sai, cô nhân viên nhỏ xinh chính là hủ nữ trong truyền thuyết!
[Thần Thiên chiếu[2] siêu moe]: Moah moah moah, công ty của mình có một anh chàng siêu siêu đẹp trai đến tìm anh quản lý thị trường của công ty mình!
[Ây da da!]: Quản lý thị trường của cậu? Là cái anh lần trước đẹp trai nghiêng trời lệch đất mà cậu bảo là mỹ công đó hả?
[Thần Thiên chiếu siêu moe]: Đúng rồi, nhưng hôm nay người xuất hiện mới là công, quản lý của chúng ta biến thành thụ rồi! Làm sao bây giờ, thoạt nhìn bọn họ đúng là như vậy thật, tớ không thể kìm chế được nữa o(≧v≦)o
[Chung Ly ngày hôm qua]: Cầu trực tiếp!
[Ây da da!]: Cầu trực tiếp +1
[Bé Hồ Lô]: Cầu trực tiếp +2
[Đinh Tiểu Thất]: Cầu trực tiếp +10086
[Bình Tà[3] yêu nhau một ngàn năm]: Cầu trực tiếp + mã số giấy CMND!
[Thần Thiên chiếu siêu moe]: …
[Thần Thiên chiếu siêu moe]: Các cậu bình tĩnh chút đi, bây giờ chúng tớ đang ở công ty, bọn họ không bị cản trở cũng sẽ không leo lên giường trước mặt mọi người đâu!
[Ây da da!]: Cho dù bọn họ leo lên giường trước mặt người khác cũng không đến lượt chúng ta nhìn!
[Bé Hồ Lô]: Đúng đó, cho nên bọn tớ chỉ muốn cậu gõ một đoạn H để xem mà thôi!
[Đinh Tiểu Thất]: Thần Thiên chiếu moe ơi!
[Còn nhỏ không biết mùi nấm mèo]: Thần Thiên chiếu moe ới!
[Thốn bi kéo căng hoa cúc]: Thần Thiên chiếu ới ời!
…
Cô nhân viên đen mặt mà nhìn đội ngũ chỉnh tề kia, cảm giác mình đã nhảy xuống cái hố sâu vừa đào, vì vậy chảy mồ hôi ròng ròng thoát khỏi phòng chat.
Vừa lúc Biện Bạch Hiền gõ cửa bước vào.
“Anh Biện.” Cô nhân viên vội vàng đứng dậy, “Anh họp xong rồi à?”
Biện Bạch Hiền gật đầu, hướng về phía Phác Xán Liệt nói: “Đi thôi!”
Hai người sóng vai bước ra khỏi phòng khách, cô nhân viên nhỏ nhìn theo bóng dáng cao ngất củ bọn họ, lập tức cảm thấy moe vô cùng, vì vậy lại vào phòng chat QQ.
[Thần Thiên chiếu siêu moe]: Bọn họ thật sự quá đẹp đôi, tớ quyết định vì họ mà viết một vạn chữ H!
[Còn nhỏ không biết mùi nấm mèo]: Thần siêu moe good job!
[Bình Tà yêu nhau một ngàn nãm]: Nhớ post cho bọn tớ!
[Bé Hồ Lô]: Ngồi đợi!
[Đinh Tiểu Thất]: Ăn dưa leo ngồi đợi!
…
[Thần Thiên chiếu siêu moe]: …
___
[1] Pyotr: Tức Pyotr Ilyich Tchaikovsky, là một nhà soạn nhạc người Nga thời kỳ âm nhạc lãng mạn.
[2]Thiên chiếu (Amaterasu): là kỹ thuật Hỏa độn trong bộ truyện tranh Naruto, cũng là tên của nữ thần Mặt trời trong truyền thuyết Nhật Bản cổ xưa.
[3]Bình Tà: tức cặp đôi Muộn Du Bình x Ngô Tà, hai nhân vật trong tiểu thuyết Đạo Mộ Bút Ký của tác giả Nam Phái Tam Thúc.