Chap41 Khoảng trống
– Hyung, anh đồng ý thật sao?
JunMyun không thể tin vào những gì mình vừa nghe được, cậu kích động đứng bật dậy khỏi ghế.
– Hyung có bao giờ nói dối em chưa?
HeeChul nhìn cậu em trai trưng ra vẻ giận dỗi, làm cho chàng trai bên cạnh phải bật cười để lộ cả chiếc má núm đồng tiền xinh đẹp.
– Teukie em không ghe nhầm phải không?
Nhận được cái gật đầu, làm cho JunMyun vui đến mức lao tới ôm lấy người đối diện
– Buông ra, còn nữa ai cho phép gọi thế, Teukie chỉ để anh gọi thôi.
Chứng kiến cảnh người yêu bị lợi “sàm sỡ” HeeChul vội lao tới “anh hùng cứu mỹ nhân”, để sau đó nhận lại ánh nhìn đầy kỳ thị.
– Cậu ta đang đợi bên ngoài đó, ra gặp đi.
Chàng trai được gọi là Teukie, bất lực để ai đó ôm quay ra nháy nháy mắt với cậu em.
– Dạ, em chào hai hyung.
Dừng như chỉ đợi có thế JunMyun liền lao như bay ra khỏi cửa, chẳng giống người vừa bị đau ở chân chút nào.
– Em dung túng nó quá rồi.
Em trai vừa ra khỏi cửa, HeeChul liền biến dạng thành đứa trẻ mè nheo nằm trên đùi người kia.
– Anh thì không chắc?
Chàng trai tinh nghịch nhéo mũi người yêu, trên môi vẫn nở nụ cười. Mái tóc vàng mượt ôm sát khuôn mặt, nổi bật làn da trắng ngần cộng thêm nụ cười má núm đáng yêu, đúng là với với cái tên LeeTeuk – Thiên Thần. MC quốc dân tài năng, nổi tiếng bởi sự thân thiện tốt bụng và vẻ ngoài thu hút, HeeChul càng nghĩ càng thấy mình may mắn vì đã có được một thiên thần tuyệt vời như thế bên cạnh.
Còn đối với chuyện của JunMyun, lần đầu tiên trong đời anh phải nhận thua trước một người. Sau lần đề ra thử thách, anh đã dùng mọi cách để khiến Kris bỏ cuộc nhưng cuối cùng vẫn phải đầu hàng.
Đứng hàng giờ trên tuyết, đánh đổi sự nghiệp công bố giới tính thật của bản thân, thậm chí hi sinh đôi chân của mình chỉ để được cho phép ở bên cạnh em trai anh. Một ngừơi như thế, anh tin sẽ mang lại hạnh phúc cho em mình, nên anh lựa chọn tác hợp. Với anh chỉ cần người con trai bên cạnh và hai người em sống vui vẻ, giá nào anh cũng chấp nhận.
– Nghĩ gì vậy? Về JunMyun à?
– …
– Em tin Kris sẽ chăm sóc tốt cho Jun.
– Ừm vậy là chỉ còn JongIn nữa là hai vợ chồng mình có thể vi vu đi du lịch mà không cần lo nghĩ.
– Hứ! ai là vợ anh chứ?
– Em chứ ai, vợ yêu. Teukie~ Teukie~
– Ngốc.
Có những điều tưởng như rất giảnđơn nhưng lại vô cùng ý nghĩa, như giây phút này đây chỉ cần bên cạnh người mình yêu thương thì chính là hạnh phúc không gì sánh được.
….
– JUN!
Vừa thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, Kris liền lớn tiếng gọi chỉ muốn lai tới ôm chặt vào lòng nhưng lại bất lực.
– Anh…Anh sao thế?
Nhìn người trước mặt cả khuôn mặt đỏ ửng môi tím tái, dù nụ cười rang rỡ trên môi nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi mà JunMyun không khỏi xót xa.
– Anh không sao, em sao rồi, chân còn đau không?
Ôm người hằng mong nhớ vào lòng, Kris cưng chiều hỏi thăm.
– Không còn đau nữa, anh đókhông biết lo cho bản thân gì cả.
Anh nghe cậu nói vậy đành cười trừ, nếu bảo đây là “món quà” do anh trai và em trai cậu ” tặng ” cho anh thì anh sợ cậu sẽ buồn.
– Jun có chuyện này anh nói ra em phải hứa không được kích động đó.
– Chuyện gì?
– Baekhyun mất tích rồi.
– CÁI GÌ???
– Đã bảo phải bình tĩnh mà, anh cũng vừa mới biết. Giờ chúng ta sẽ tới nhà ChanBaek xem sao.
– Anh còn không nhanh.
– Em đừng lo quá, sẽ ổn thôi.
Ôm chặt người yêu vào lòng dỗ dành, nhìn cậu buồn anh đau xót, nhưng anh hiểu đối với cậu Baekhyun có vị trí ra sao nên anh không muốn giấu diếm.
Khi cả hai đến thì LuMin cũng đã có mặt, mà ChanYeol lúc này như kể mất hồn khiến người ta vừa xót vừa thương.
– Hyung sao rồi?
Lặng lẽ đến gần LuMin, JunMyun khẽ lên tiếng.
– Vẫn đang tìm kiếm nhưng có vẻ không ở trong nước. Nếu không ChanYeol đã tìm ra rồi.
Hợp tác và làm anh em bao năm đương nhiên LuMin cũng biết nghệ sĩ của họ không đâu đơn thuần là một siêu sao, mà sau nó còn cả một bí mật. Tồn tại, tự do tự tại trong cái thế giới giải trí đầy rối ren có thể ung dung sống là chính mình cũng chỉ có ChanYeol mà thôi.
– ChanYeol, cứ vậy ổn không?
JunMyun không nhịn được lo lắng nhìn người từ đầu đến cuối im lặng nơi góc phòng. Sau đó đáp lại chỉ là tiếng thở dài và cái lắc đầu bất lực.
ChanYeol biết có người đến, biết mọi người đang bàn chuyện tìm Baekhyun. Nhưng tâm anh lúc này chỉ có một người, lòng anh chỉ có một hình bóng, mà hình bóng ấy lại không cách nào tìm được.
Trống rỗng, anh cảm giác như đã đánh mất cả thế giới, mỗi hít thở cũng khiến anh khó khăn vô cùng. Cái cảm giác trái tim bị nắm lấy bóp chặt, nó đau mà khổ sở đến tột cùng.
Baekhyun rút cuộc em ở đâu, em có biết tôi vì em mà sắp phát điên đến nơi rồi không?
Tôi không quan tâm em là ai thân phận gì hay thậm chí em lừa dối tôi, lừa dối cả đời cũng được chỉ cần em trở lại bên tôi.
Em là của tôi, là vợ của Park ChanYeol tôi nên cho dù phải lục tung cả thế giới tôi cũng sẽ tìm ra em.
– ChanYeol em đi đâu vậy?
Bốn người đang bàn thì đột nhiên thấy cậu em lao ra ngoài, LuHan phản xạ kịp vội nhanh tay giữ lại.
– Baekhyun là vợ của em, dù là ai cũng không thể cướp em ấy đi.
– Nhưng chúng ta đâu biết Baekhyun ở đâu?
– Nhưng cũng không thể ngồi im một chỗ mà đợi được.
– Hyung hiểu nhưng hơn lúc nào hết em cần bình tĩnh, được không?
– Em không thể, nếu Baekhyun có chuyện gì em phải sống sao? Chỉ nghĩ thôi em cũng muốn phát điên rồi.
Mỗi lời mỗi từ cánh tay tội nghiệp lại đấm lên tường đến mức máu bắt đầu chảy thấm đỏ.
– CHANYEOL!
XiuMin xót xa, ôm chầm lấy đứa em còn JunMyun vội giúp băng bó. LuHan cùng Kris chứng kiến tất cả, ánh mắt theo đó mà trở nên sắc lạnh, họ thấu hiểu nỗi sợ hãi mất đi người yêu. Họ sẽ không tha thứ cho bất cứ ai dám làm tổn thương những người họ yêu thương.
Có hai người khẽ trao nhau ánh mắt, rồi mang theo điện thoại ra ngoài ban công nhấn số gọi đi.
Yêu chỉ một từ nhưng sức mạnh thì không gì sánh được. Một chữ yêu có thể làm cho một kẻ ngạo mạn bị hạ ngục, một kẻ lạnh lùng bị tan chảy, một kẻ mạnh mẽ thành yếu đuối.