Chương 23
Làm gay ngày thứ mười tám
[ Đứng trước gương cùng nhau đánh răng ]
Lúc đến nhà Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền đã có kinh nghiệm từ lần trước, cậu chuẩn bị rất đầy đủ, không chỉ mang quần áo để thay mà còn đem cả bàn chải và khăn mặt.
Đợi Biện Bạch Hiền rửa mặt xong xuôi chuẩn bị ôn bài, Phác Xán Liệt thình lình xuất hiện như hồn ma.
“Thụ thụ, chúng ta xem phim kinh dị đi!” Phác Xán Liệt cười u ám, khiến Biện Bạch Hiền ê cả răng.
“Nhìn cậu đã đủ đáng sợ rồi, chẳng cần xem phim kinh dị đâu.” Biện Bạch Hiền đẩy Phác Xán Liêt ra phòng đọc sách, trịnh trọng nói, “Phác Xán Liệt, bây giờ tôi nghiêm túc nói cho cậu biết, đêm nay cậu không được đến phòng đọc sách.”
“Sao vậy?” Phác Xán Liệt đau khổ khôn nguôi, trong đầu YY điên cuồng hình ảnh thê tử trong đêm tân hôn cự tuyệt lang quân động phòng, liền cảm thấy cả người hít thở không thông.
“Cậu nói xem?” Biện Bạch Hiền làm mặt lạnh, làm gay với Phác Xán Liệt không phải ngày một ngày hai, cậu biết rõ chỉ cần có cậu ta ở đó thì mình đừng hòng nghĩ đến chuyện ôn tập.
“Đây là phòng của tôi.” Phác Xán Liệt ngẩng đầu ưỡn ngực muốn đoạt quyền chủ động.
Phác Xán Liệt híp mắt: “Cậu muốn ðuổi tôi ra ngoài?”
Nếu cậu ta dám gật ðầu, cậu sẵn sàng ðánh chết cậu ta.
“Không dám.” Ðầu trọc Phác Xán Liệt ỉu xìu xụ mặt, ủ rũ quay trở về phòng mình.
Biện Bạch Hiền thấy cửa phòng Phác Xán Liệt đóng lại mới nhẹ nhàng thở phào một cái, quay lại ngồi lên ghế sa lông in hình bọt biển SpongeBob.
Ngoài khung cửa sổ là cảnh thành phố G lên đèn, bầu trời tối đen như mực, ánh đèn thành phố lập lòe, giống như những sao sáng.
Như thể bầu trời đã bị lộn ngược xuống đất vậy.
Biện Bạch Hiền nhìn đến thừ người ra.
Lúc ở nhà ở thành phố S cậu cũng y vậy, đứng trên ban công nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố ửng hồng bởi những ngọn đèn dầu, cảnh đêm ở đó cũng giống như ở đây.
Mặc dù là hai thành phố khác nhau nhưng đứng từ trên cao ngắm cảnh, cảnh sắc cũng không khác nhau là bao.
Thế nhưng cuộc sống ở hai nơi lại không giống nhau.
Ánh sáng đèn của thành phố S, chắc chắn không có Phác Xán Liệt.
Nếu như trong một thành phố không có người quan trọng của bạn, thì cảnh đèn nhấp nháy của thành phố này chẳng khác gì thành phố kia.
Nhưng nếu bạn đã biết rõ, ở đâu đó gần những ngọn đèn, có một người rất quan trọng với bạn đang đứng đấy.
Như vậy thành phố này, hoàn toàn khác với những thành phố khác.
Vậy bây giờ, với mình, thành phố G thuộc vào loại nào?
Biện Bạch Hiền bỗng nhiên phát hiện ra, dường như chính mình đã đẩy mình đến một con đường không thấy rõ lối đi.
Sáng ngày thứ hai, Biện Bạch Hiền mơ mơ màng màng mà đứng trước gương trong toa lét đánh răng, lúc bàn chải đương quét soàn soạt, miệng đầy bọt kem đánh răng, Phác Xán Liệt đột nhiên chạy vào, suýt nữa đụng cả vào Biện Bạch Hiền.
“Làm gì vậy?” Biện Bạch Hiền ngậm đầy bọt kem, mồm miệng không rõ mà nhíu mày.
“Thụ thụ, sao cậu không đánh răng cùng tôi.” Vẻ mặt Phác Xán Liệt như đang lên án ‘Sao cậu lại không biết xấu hổ mà hỏi lại tôi.’, chỉ thiếu điều đánh vào trán cậu ta thôi.
“Goo…” Biện Bạch Hiền ngập bọt kem, định nói “Ặc” nhưng lại bị biến thành một từ “Goo” quái dị, mãi mà cậu mới nhớ ra nhiệm vụ làm gay hôm nay là đứng trước gương cùng nhau đánh rãng.
Bởi vậy mới nói Phác Xán Liệt lừa cậu về nhà cậu ta chắc chắn là có âm mưu!
Phác Xán Liệt rõ ràng chưa tỉnh ngủ hẳn, trong mắt còn đọng nước, cùng với cái đầu trọc trông rất buồn cười, buồn cười hơn chính là cậu ta vì Biện Bạch Hiền mà làm ra cái bộ dạng bất mãn, khinh bỉ bằng nửa con mắt, sau đó mới dụi dụi mắt, làm bản thân tỉnh táo lại.
Nhém tí Biện Bạch Hiền đã bị sặc bởi đống kem đánh răng trong miệng.
Loại cảm giác quái dị này đang thách thức phản ứng thần kinh đó phải không?
Phác Xán Liệt đã nặn đầy kem đánh răng, súc miệng bằng nước trước, đứng cạnh Biện Bạch Hiền chuẩn bị đánh răng, đương nhiên trước khi đánh răng cùng cậu ta, bệnh cũ tái phát khiến cậu không thể không khoe răng mình trước gương một chút rồi nhướng mi đầy khiêu khích: “Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy răng tôi trắng hơn.”
“Đồ điên.” Biện Bạch Hiền chỉ thiếu nước phun bọt kem vào mặt cậu ta, “Đánh vào mặt cậu ấy.”
Phác Xán Liệt cười toe toét mà dùng vai đẩy Biện Bạch Hiền, chiếm cứ hơn nửa tấm gương bắt đầu đánh răng.
Biện Bạch Hiền không phục mà huých cậu ta một cái.
Hai tên ấu trĩ bắt đầu chơi trò huých nhau.
Vất vả đánh răng xong xuôi, Phác Xán Liệt lại nặn ra một đống kem cạo râu, bắt đầu bôi bôi trét trét lên mặt.
Biện Bạch Hiền nhìn thấy liền trưng ra khuôn mặt khinh bỉ, cậu luôn cảm thấy đàn ông mà dùng kem cạo râu trông rất đàn bà.
Thật ra là Phác Xán Liệt bị oan, bởi vì râu mép của cậu ta cứng và dày, không cạo bằng kem cạo râu thì khó khăn vô cùng, hơn nữa lúc ở bên ngoài cậu ta cũng rất tùy tiện, trong trường cũng không xem trọng chuyện đó.
Cho nên khi ánh mắt xem thường của Biện Bạch Hiền quét ngang, cậu ta lập tức kích động: “Làm gì nhìn tôi dữ vậy?”
Top 1 của những điều Phác Xán Liệt không thể chịu đựng đó chính là —— bị Biện Bạch Hiền khinh bỉ.
Biện Bạch Hiền bình tĩnh vắt khăn rửa mặt, mặc kệ cậu ta, chờ đến khi cậu ta ngẩng đầu lên, suýt chút nữa đã chết cười vì hình ảnh trước mắt.
Trước mặt Biện Bạch Hiền là một cái đầu trọc, trên mặt trét đầu kem cạo râu trắng bóc, trông như một bộ râu quai nón, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
“Ha ha ha ha…” Biện Bạch Hiền không kìm được mà cười thật to, chỉ vào Phác Xán Liệt nói, “Con lừa trọc râu dài… ha ha ha ha…”
Phác Xán Liệt nghe thấy thế, một ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt, và sau đó gần như trong vô thức, một tay để sau gáy Biện Bạch Hiền đè chặt, dùng đầu đập vào mặt cậu ta.
Đôi mắt Biện Bạch Hiền bỗng dưng trợn to.
Cách một lớp kem cạo râu màu trắng, hai bờ môi chạm phải nhau.
Thời khắc này như vừa dừng lại, bên tai chẳng nghe được âm thanh gì khác.
Phác Xán Liệt dường như cũng bị bất ngờ trước hành động bất thường của mình, trong chốc lát quên cả chuyện phải làm gì.
Chẳng biết qua bao lâu, Biện Bạch Hiền phục hồi tinh thần trước, như một kẻ điên đẩy Phác Xán Liệt ra: “Cậu bị điên à!”
Phác Xán Liệt tự biết mình đuối lý, có chút chột dạ không để ai biết, liền xấu hổ sờ đầu trọc của mình, ra vẻ bình tĩnh mà pha trò: “Râu của cậu cũng dài rồi đó!”
Quanh miệng Biện Bạch Hiền nghiễm nhiên dính một vòng kem cạo màu trắng.
Phác Xán Liệt vốn muốn cười nhạo vua của cậu Bạch Hiền mặt cũng đầy kem cạo râu đó thôi, nhưng sau khi trải qua chuyện này, đại não của cậu hoàn toàn mất kiểm soát mà đi chệch sang hướng khác.
Cho dù giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì, cũng không thể xóa đi cảm xúc còn đọng lại trên môi.
Mềm mại thật, còn khiến lòng người ta kinh hãi run rẩy.
Biện Bạch Hiền để mình tỉnh táo lại mới không bổ nhào đến tẩm quất cho Phác Xán Liệt một trận.
Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi đùa giỡn thông thường rồi.
Biện Bạch Hiền nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt một lát rồi nhẹ nhàng buông một cậu: “Cậu nhàm chán thật.” Sau đó bỏ đi chẳng hề quay đầu.
“Ặc…” Phác Xán Liệt nhìn bóng lưng của cậu ta, nhất thời cũng không biết nói gì.
Rõ ràng chỉ muốn đùa một chút thôi mà, sao lại biến thành hành động như vậy? Phác Xán Liệt cũng không biết cảm xúc của mình bây giờ là cái gì.
Rõ ràng chỉ muốn áp má vô mặt cậu ta, sao lại…
Phác Xán Liệt đau đầu gõ vào cái đầu trọc một cái, mang theo chút não nề.
Làm sao bây giờ, hình như thụ thụ giận thật rồi!