Tác giả: Gia Gia
Chuyển thể : QuỳnhNga DO
Thể loại: ngôn tình
Pairing: Chanbaek
Fic đang trong quá trình hỏi ý kiến nên mong mọi người đừng đem ra ngoài nha.
CHAP 15: HIỂU LẦM NỐI TIẾP
Chung Nhân bước tới gần nó, nhìn nó giờ đây sao dáng hình cô đơn và đau khổ vậy, chắc chắn rằng Xán Liệt đã chiếm 1 phần rất lớn trong trái tim nó rồi. Vẫn biết là thế đấy, nhưng sao mà cậu vẫn không thể không dành 1 thứ tình cảm đặc biệt cho nó được. Tình cảm đó có từ đâu, từ khi nào, cậu cũng không rõ nữa, chỉ biết rằng giờ đây, thấy nó như thế này, lòng cậu không yên, mà cứ nhói lên từng cơn đau không nguyên nhân.
Nó nằm im trên mặt cỏ không 1 lời kêu than. Dáng ảnh người con trai đó sao lại…như thế, thật sự…thật sự cậu rất muốn ôm nó vào lòng, để cho những nỗi đau của nó có thể truyền hết sang cậu
Chung Nhân tiến đến, ngồi xuống bên cạnh nó đang vòng tay ôm lấy đầu gối, cằm hạ xuống, mắt hướng ra xa như đang suy nghĩ gì đó, nó dường như không biết sự xuất hiện của cậu, có lẽ, cậu cũng biết điều đó. Một lúc sau,cậu lên tiếng
– “Ở đây thật thoải mái phải không?”
Câu hỏi của Chung Nhân như kéo nó về hiện tại, hơi bất ngờ 1 chút khi không hiểu tại sao và từ lúc nào cậu đã ngồi cạnh nó, nó quay đầu nhìn và rồi gật đầu. Không gian lại trở về trạng thái yên tĩnh như cũ, mỗi người theo 1 suy nghĩ của riêng mình, rồi bất chợt nó lên tiếng
– “Anh ấy bảo hôm qua anh ấy đi cùng đối tác làm ăn, do nội yêu cầu. Anh ấy xin lỗi vì đã không giữ lời hứa cùng mình ăn cơm, anh ấy xin lỗi mình rồi, có phải là tại mắt mình hoa không, tại mình ích kỉ, nhỏ nhen nên không nhìn ra cái đúng không?….”
Nó nói trong tiếng nấc, đôi mắt lại 1 lần nữa đỏ lên
– “Sao anh ấy phải nói dối mình…sao đến giờ anh ấy vẫn không thay đổi, nếu là sự thật là thế, sao anh ấy không nói thẳng với mình người đó là Hồng Khôi…”
Từng tiếng nấc dần dần mạnh lên, 2 vai run rẩy 1 cách đau nhói. Cậu không thể nói gì được, chỉ có thể ngồi đó và nghe nó nói, rồi không thể kiềm lòng được, 2 tay cậu từ lúc nào đã để lên phía sau đầu nó,kéo nó lại gần lòng mình và nói
– “Khóc đi, cậu cứ khóc cho thoải mái đi, mình có thể cho cậu mượn bờ vai này khi nào cậu muốn khóc”
Và rồi bao nhiêu nỗi buồn trong lòng, ấm ức, khó chịu cứ thế mà ra theo nước mắt.
Nó khóc, cứ khóc như chưa bao giờ từng được khóc, khi tỉnh lại thì 2 mắt đã sưng mọng lên vì đỏ, nguyên chiếc áo của Chung Nhân thì ướt sũng mất rồi. Nó bật cười…và Chung Nhân thì cảm thấy lòng mình nhẹ đi một chút
– “Làm ướt hết cả áo cậu rồi”
– “Không sao, miễn cậu thấy thoải mái”
Rồi cả 2 người cùng ngồi đó, nhìn về phía xa xa…”chắc giờ cậu ấy đã nhẹ nhõm hơn nhiều rồi”. Vì cậu biết rằng, những người như Bạch Bạch, nếu 1 khi đã khóc thoải mái trước mặt một người khác thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không sao nữa
– “Mình sẽ coi lời Xán Xán nói là thật, chắc tại có lí do nên anh ấy mới không nói ra tên người đó, đúng không”
Cậu không đáp, chỉ nhẹ mỉm cười và gật đầu
– “Mình vui lắm, cảm ơn cậu”
– “Chung Nhân, hôm nào sẽ khao cậu 1 chầu kem…hjjj”
– “Trời…kem á, không ăn kem đâu, phải cái gì có giá trị hơn chứ”
Chung Nhân làm vẻ mặt không chịu
– “hee, chỉ có kem thôi, không ăn thì đành chịu”
Bạch Bạch cũng không chịu kém cạnh
-….
…
Cứ thế, 2 người “bạn” cứ ở cạnh nhau vui vẻ mà không suy nghĩ về việc gì vừa xảy ra và tiếp đến. Họ không biết rằng đã có những ánh mắt nhìn thấy cảnh 2 người “thân mật” với nhau. Nhìn từ xa thì ai cũng nghĩ rằng đó là 2người đang ôm nhau như những tình nhân khác, chỉ cần thấy trước mắt thôi, họ không hề chú ý đến rằng đôi vai người con trai ấy đang run lên như khóc, 2 tay Chung Nhân đang vỗ nhẹ như vỗ về 1 đứa trẻ
Người con trai nhìn thấy, lặng người đi trong phút lát rồi quay lưng bước đi, anh có bị hoa mắt không, hay cái sự thật anh cần đang ở ngay trước mắt. Xán Xán bước những bước chân như dài hơn, nhanh hơn , anh đang chạy…chạy như một kẻ chạy trốn…, anh không muốn ở lại đây thêm 1 giây 1 phút nào nữa, anh không thể tin vào mắt mình rằng nó – người con yêu của anh và Chung Nhân – bạn thân của anh cùng nhau….anh không muốn tin, thực sự không hề muốn tin, nhưng…nhưng chẳng nhẽ những gì trước mắt anh là…còn thái độ của nó 2 hôm nay thì sao…từ khi nào…sao lại nhanh như thế được…không…không thể nào có chuyện như thế được…”bình tĩnh…bình tĩnh đi Xán Xán” – anh tự nhắc nhở bản thân mình phải thật bình tĩnh, Chung Nhân là người bạn tốt của anh, không bao giờ cậu ta làm chuyện gì có lỗi với anh được, cả nó cũng thế….”chắc Bạch Bạch đang buồn vì mình, và cần có người bên cạnh an ủi, Bạch Bạch cũng là bạn của Chung Nhân mà…đúng rồi, cậu ấy đang buồn mà, chỉ là an ủi thôi, mình không nên nghi ngờ cậu ấy”
Xán Xán tự đưa ra bao nhiêu giả thiết trong đầu mình, chỉ 1 mục đích duy nhất là có thể tin tưởng nó và Chung Nhân.
Phía xa xa, cách chỗ 2 người không xa lắm, Tống Phương, Yến Yến và Vy Vy đang hết nhìn về phía nó, lại nhìn về phía Xán Xán đang bước đi thật nhanh, trong lòng Tống Phương giờ đây đang dâng lên 1 niềm vui không thể nói thành lời, cô ta không ngờ rằng vận may lại đến nhanh như thế
– “Vy Vy, đưa tấm ảnh đó cho chị”
– “Dạ đây, đảm bảo ở góc độ này, chẳng thật cũng phải tin là thật thôi..hjjj”
Tống Phương cầm những bức ảnh vừa lấy ra từ máy trên tay, đó là cảnh 2 người đang…xyzt…thật sự mà nói, ở góc này nhìn, thì chính xác là họ đang…” Chung Nhân, dù anh không muốn tin cũng phải tin thôi” – cô ta nghĩ thầm trong lòng
– “Ảnh rất đẹp, em làm tốt lắm,Vy Vy”
– “Chuyện nhỏ mà chị”
– “Hahahahaha”
….
Những nụ cười nửa miệng “mê hồn nhất thời đại” nhếch lên, cùng ánh mắt như dao nhìn về phía đó- người con trai đang ngồi xa xa kia
*****
Xán Xán cầm những bức hình trên tay, khi nãy trong anh còn 1 chút sự tin tưởng thì giờ đây như hoàn toàn bị đánh bại, mắt nhìn thật kĩ người con trai trong ảnh, rồi từ khi nào mắt anh đã ánh lên sự căm thù, phẫn nộ thực sự, 2 mắt đỏ lòm như lò nung, tay vò nát những bức ảnh phía dưới từ khi nào không biết, những gân xanh nổi lên dày đặc nơi cánh tay. Nhìn anh lúc này chẳng khác gì con con quái thú…đáng sợ, thật sự rất đáng sợ, điều đó làm cho bọn Tống Phương vừa vui mừng, nhưng lại vừa sợ hãi, chưa bao giờ anh giận dữ như thế cả,”liệu đây là điều tốt,hay điều xấu đây, nhưng không sao, cứ miễn tình cảm của anh và con nhỏ đó rạn vỡ là được rồi”
….
– “Xán Liệt….sao anh uống nhiều thế, đừng uống nữa có được không?”
Tiếng Hồng Khôi đang léo nhéo bên tai, thì ra là Xán Xán đang ở vũ trường, anh đang ngồi ở bàn trong cùng của bar, uống…uống những thứ nước xanh xanh đỏ đỏ, anh dường như đang rất cần rượu thì phải, quanh anh bao nhiêu chai vỏ vứt nghiêng ngả
– “Phục vụ….phục vụ đâu”
Tiếng Xán Xán hét lớn, một anh bồi bàn chạy nhanh lại, rụt rè”
– “Dạ, quý khách cần gì nữa ạ”
– “Mang thêm rượu ra đây, càng nhiều càng tốt”
Tiếng anh lè nhè lè nhè đúng chất của 1 kẻ đã say, người phục vụ có vẻ ái ngại khi nhìn những chai không đang la liệt trên bàn
– “Quý khách, nhưng quý khách đã uống khá nhiều rồi ạ…mong…”
Chưa để người phục vụ nói hết câu, Xán Xán lại quát to hơn
– “Tao bảo mày mang thêm rượu ra đây, muốn chết sao,…”
Thấy Xán Xán có vẻ khá khó chịu, cộng thêm mình chỉ là một anh phục vụ quèn, kiếm tiền vất vả mới vào đây, không muốn bị mất lòng khách để rồi mất việc, anh lại lật đật mang rượu đến, nhìn người con trai đang uống tu cả chai rượu, người phục vụ cũng chỉ biết lắc đầu
…….
– “Trời…ai đây nhỉ..có phải là Hồng Khôi tiểu thư không”
Tiếng của một người ở đâu vang lên phía trước, Hồng Khôi ngước mắt lên nhìn…Khuôn mặt cô ta…một giây lát bị….biến dạng