Daily Archives: 18.05.2015

[ Longfic ] Nhân duyên _ Chap 12

Chap 12 Nguy hiểm

11870716_560912117380211_1717745880025006450_n

Mấy ngày nay Bạch Hiền hay nôn và lười ăn hơn khiến Tuấn Miên không khỏi lo lắng. Sau khi Bạch Hiền ngủ Tuấn Miên liền tới tổ trọng án, dù không an tâm khi để em trai ở lại một mình nhưng đội trưởng nói có việc gấp nên anh cũng không thể không đến. Nghe nói là liên quan tới vụ án của Phác Xán Liệt, cho nên anh càng phải đi.

– Đội trưởng.

– Tuấn Miên cậu tới rồi, tới đây xem đi.

Tuấn Miên nhìn vào màn hình máy tính là hình ảnh một người trùm mũ đen dáng vẻ lén mà quan trọng hơn là hành động của người này. Sau khi vào phòng thì liền tới phía giá áo sờ sờ lại ôm ấp lấy chiếc áo trên đó giống như đang ôm lấy báu vật vậy.

– Đây là…

Tuấn Miên không hiểu quay qua nhìn đội trưởng Lộc Hàm.

– Là đoạn băng Thế Huân khôi phục được trong số video mà Chung Nhân đem về. Đây là đoạn băng quay được tại phòng của Phác Xán Liệt, em thấy người trong đoạn băng thế nào?

– Tôi nghĩ chúng ta nên gọi mọi người họp.

Tuấn Miên nghe Lộc Hàm hỏi thì chú tâm nhìn vào màn hình một lần nữa, rồi nhăn mày nói. Chỉ cần câu này của Tuấn Miên Lộc Hàm liền hiểu vấn đề nhất định nghiêm trọng, vì vậy theo ý cậu anh liền triệu tập mọi người.

– Được rồi Tuấn Miên cậu nói đi.

Sau khi đã xác định mọi người đã có mặt đầy đủ Lộc Hàm liền lên tiếng ý bảo Tuấn Miên có thể đưa ra những phân tích của mình.

– Mọi người chắc hẳn đã xem đoạn băng này rồi.

Tuấn Miên vừa nói vừa chỉ lên màn hình chiếu đoạn video mà anh vừa xem. Mọi người hiểu ý anh gật đầu.

– Mọi người thấy gì?

– Căn cứ vào dáng vẻ thì người này có thể xác định là nam nhân: chiều cao và thân thể cường tráng như vậy không thể là phụ nữ, không những vậy còn khá là trẻ. Mọi người để ý xem lớp da trên bàn tay người này khá là nhẵn không có nhiều nếp nhăn.

Mọi người nghe Khánh Tú nói bắt đầu để ý cánh tay ôm chiếc áo của người đó quả nhiên giống như Khánh Tú nói.

– Em xin bổ sung thêm, người này chắc chắn làm là nhân viên trong tập đoàn C. B hoặc nếu không từng làm ở đó. Bởi căn cứ theo hành động của người này có thể thấy người này rất quen thuộc địa hình, không hề khó khăn giữa hàng chục phòng có thể xác định ngay văn phòng chủ tịch.

Chung Nhân nêu ra ý kiến của mình.

– Người này cũng khá rành về công nghệ, có thể xử lý cả một đoạn video không phải dạng vừa đâu.

Thế Huân cũng đóng góp ý kiến của mình. Lộc Hàm ngồi nghe từ đầu hài lòng gật đầu trước những phân tích sắc sảo của các tổ viên.

– Tất cả những gì mọi người đều vô cùng hợp lý nhưng điều tôi muốn nói không phải là điều đó. Mọi người chắc hẳn rất băn khoăn vì sao tôi lại nhờ đội trưởng triệu tập mọi người lại, đúng không?

Mọi người lại một lần nữa đồng loạt gật đầu.

– Mọi người chắc cũng đã nhìn rõ hành động của người trong hình, điều tôi muốn nói chính là điều đó. Mọi người có thấy hành động này quen không?

– Khá giống với tên biến thái bắt một năm trước.

Lộc Hàm với trí nhớ siêu phàm của mình nhanh chóng phát huy tác dụng.

– Đúng vậy nhưng trường hợp này nghiêm trọng hơn nhiều. Kẻ này không đơn giản như tên biến thái chúng ta bắt một năm trước, mà so với hắn còn tiến thêm một bước. Tính cách đã bị biến hóa một cách thái quá nhất là tính độc chiếm, vì thế mà các nạn nhân đều là sau khi tiếp xúc với Phác Xán Liệt thì bị giết. Bởi với bản tính chiếm hữu hắn không cho phép bất cứ ai động vào những thứ theo hắn là của mình.

– Vậy ý cậu là…

Lộc Hàm qua lời của Tuấn Miên bắt đầu hiểu dần lý do Tuấn Miên cho họp gấp.

– Đúng vậy, bệnh của hắn đã tới giai đoạn ảo tưởng. Hắn chìm trong suy nghĩ rằng Phác Xán Liệt yêu hắn nhưng lại bị các nạn nhân dụ dỗ, quyến rũ cho nên mới phản bội hắn, hắn đổ hết tội lỗi lên người các nạn nhân. Và trong mắt hắn hiện tại chỉ cần là ai có liên quan đến Phác Xán Liệt đầu là kẻ thù của hắn, hắn phải giết người đó cho bằng được.

– Thế Huân nhanh chóng điều tra các mối quan hệ của Phác Xán Liệt gần đây.

Mọi người theo phản xạ vây quanh Thế Huân chờ đợi tin tức.

– Hyung…

– Chết tiệt!

Thế Huân sau một hồi tra cứu ái ngại nhìn Tuấn Miên, Tuấn Miên không hiểu nhìn vào màn hình thì liền chạy biến mất.

– Chung Nhân chúng ta cũng đi xem thế nào.

Lộc Hàm ra hiệu cho Chung Nhân rồi cả hai liền theo sát phía sau Tuấn Miên.

…..

Bạch Hiền che tay ngáp ngắn ngáp dài vò vò mái tóc rối tung đi về phía cửa có lẽ cũng vì vậy mà cậu không để ý tới chiếc điện thoại của mình đang kêu liên hồi. Thật là nếu mà là tên đáng ghét kia cậu nhất định chặt cánh tay hắn đi xem còn bấm được chuông cửa nữa không. Bạch Hiền thầm nghĩ khi đứng trước cánh cửa.

– Anh…anh tìm ai?

Bạch Hiền nhìn người trước mặt từ đầu đến chân một màu đen, chiếc mũ trùm kín khuôn mặt chỉ để lộ hai con mắt đầy dữ tợn khiến cậu không khỏi rùng mình.

– Anh…muốn làm gì?

Kẻ kia không nói gì từng bước tiến về phía cậu, Bạch Hiền theo bản năng lùi về phía sau cố tránh đi cánh tay đang muốn bắt lấy mình.

–  Mày tưởng mày xinh đẹp lắm sao mà dám quyến rũ anh ấy, anh ấy là của tao biết không?

Người kia giống như phát điên, ánh mắt đầy thù hận hướng về phía Bạch Hiền quát lớn. Sau đó tựa như con hổ săn mồi mà lao tới bắt Bạch Hiền, nếu là thường ngày thì cậu nghĩ mình đã có thể chạy thoát thân rồi nhưng cậu hiện tại không so với trước kia. Sức lực của cậu cùng với an toàn của đứa bé trong bụng không cho phép cậu làm liều.

Cậu cố vớ lấy tất cả đồ vật trong tầm tay mình ném về phía kẻ kia, hi vọng khiến hắn mất sức như vậy cậu sẽ có cơ hội, cậu nhớ là cửa nhà vẫn mở chỉ cần tới được đó là cậu có thể thoát rồi. Nhưng kẻ kia lại giống như một con thú dữ mặc cho máu chảy dài trên trán vẫn cứ điên cuồng lao về phía cậu.

– Tránh xa tôi ra nếu không….đừng trách tôi ác.

Bạch Hiền bị dồn vào góc tường cậu sợ hãi vòng tay bảo vệ bụng, nhưng ánh mắt đầy thách thức nhìn kẻ kia.

Cậu nhất định sẽ không chịu thua đâu, cậu bây giờ không chỉ có một mình cậu phải bảo vệ sinh linh bé nhỏ đang mang trong mình nữa.

– A A A

Cằm bị nắm chặt lấy làm Bạch Hiền rên lên đau đớn, khuôn mặt kẻ kia sau lớp mũ cũng dần hiện rõ khiến cậu không thể không khiếp sợ. Cậu chưa bao giờ thấy khuôn mặt nào đáng sợ đến thế.

– Nhìn cái gì, mày rồi cũng sẽ thế thôi.

Hắn lấy trong người ra một con dao nhỏ rồi lại giống như chơi đùa lướt qua lướt lại trên khuôn mặt Bạch Hiền.

– Tại sao…. lại muốn… làm vậy với tôi?

Bạch Hiền cố dùng chút sức lực còn lại nói, dù có chết ít nhất cậu cũng muốn biết vì sao mình phải chết chứ.

– Mày muốn biết tại sao à, được thôi dù sao mày cũng sẽ chết cho nên tao sẽ nói cho mày biết. Ai bảo mày dám dành anh ấy với tao, Xán Liệt chỉ có thể là của tao hiểu không?

– Phác – Xán – Liệt.

– Đúng thế, anh ấy vốn là của tao nhưng vì có những đứa như mày nên anh ấy mới rời bỏ tao. Vậy nên đừng trách tao ác có trách thì trách bản thân mình đi.

Kẻ kia nói xong liền đem con dao khứa lên cổ Bạch Hiền, vết máu đỏ chói mắt hiện lên trên làn da trắng ngần. Bạch Hiền chỉ có thể cảm nhận cơn đau đớn kéo đến từ từ rồi chìm vào cơn mộng mị.

P/S: ngắn đúng không nhưng đang thi nên bạn cố được vậy thôi. Tạm biệt, bạn lên núi tu tiếp đây nếu được sẽ cố gắng sinh nhật Suho trở lại.